Trước năm 1975, nhạc sĩ Tú Nhi (bút danh khi viết nhạc của danh ca Chế Linh) đã sáng tác rất nhiều ca khúc phổ thông đại chúng nổi tiếng mà đến nay vẫn còn được yêu thích, đó là Bài Ca Kỷ Niệm, Đêm Buồn Tỉnh Lẻ, Đếm Bước Cô Đơn, Xin Làm Người Xa Lạ, Đoạn Tái Bút, Mai Lỡ Mình Xa Nhau… và đặc biệt là ca khúc Thương Hận.
“Thương Hận” được sáng tác bởi nhạc sĩ Tú Nhi và nhà thơ Hồ Đình Phương vào khoảng năm 1969 và Chế Linh là người đầu tiên thâu thanh bài hát này trong Dĩa Hát Việt Nam, sau đó là băng nhạc Tình Ca Hai Mươi, Băng Nhạc Thanh Thúy 15, cũng với giọng hát Chế Linh.
Có thể nói “Thương Hận” là một trong số các ca khúc buồn nhất của nhạc sĩ Tú Nhi, nội dung là sự tiếc thương cho cuộc tình vĩnh viễn chia lìa nhau. Bài hát này có 2 lời, trước năm 75 được Chế Linh hát đầy đủ cả 2, nhưng sau này gần như không có ai hát lời 2 nữa, nên có nhiều khán giả cảm thấy khó hiểu, hoặc chưa hiểu được trọn vẹn tác phẩm này. Sau đây là lời tờ nhạc được xuất bản vào năm 1969 và đầy đủ 2 lời hát:
Sau đây là lời tờ nhạc được xuất bản vào năm 1969 và đầy đủ 2 lời hát:
Lời : Hồ Đình Phương , Nhạc : Tú Nhi
Có ai biết được có mình tôi buồn
Giấu trong tiếng cười ngấn lệ thoảng qua hồn
Để rồi ngưng cung đàn cuối
Khách về khách ấm tình đôi
Tôi về tôi sống đêm dài
Sống qua mấy vạn mối tình giữa đời
Có khi ngỡ mình đã gặp thấy duyên rồi
Nào ngờ khi tan mùa cưới,
Âm thầm tôi bước lẻ loi
Đi vào mơ ước mà thôi...
Tắt nến cho môi còn mơ
Máu trút cho đầy mắt chờ
Buổi đời hoang vỡ trang thư
Chuyện mình băng giá tâm tư
Lòng nào không hay ngùi nhớ.
Có ai đốt sạch lá vàng cuối trời.
Để con én mộng sớm về xõa u hoài
Lệ mừng rưng rưng mình nói
Ai là em gái lòng ơi !
bao giờ em đến cùng tôi..?
Bóng em đã gục dưới đạn quân thù
Vỡ tan nét ngọc có gì để mong chờ
Giật mình cơn đau chợt nhớ,
Oán hờn giăng đứt đường tơ
Yêu nàng hơn hết bao giờ
Phố đêm quán nhỏ khách vào có nhau
Nát trong tiếng cười mắt mình thấy rưng sầu
chuyện tình không nên mua cưới
Ly cà phê đắng mồ côi
Đâu còn đôi bóng mà soi
Chiếc áo em đan ngày xưa
Sống với tôi trọn mấy mùa
Vì ko gian dối tâm tư
Tựa đầu lưng quán bơ vơ
Một lần yêu bao lần nhớ
Có đem đốt sạch lá vàng cuối trời
Có phơi xác giặc xóa hận để em cười
Chỉ dìm cơn đau chậm tới
Muôn đời tôi vẫn lẻ loi
Đi vào thương tiếc..mà thôi...